Chương 6: Trong Thế Giới Dưới (tiếp theo)
Sự Hiện Diện Đầu Tiên
Những thế kỷ trôi qua như những giọt nước rơi xuống đá. Shekinah học cách tồn tại trong thế giới vật chất này - không phải bằng hình thể cố định, mà như một sự hiện diện linh hoạt, thấm sâu vào những khoảnh khắc thiêng liêng mà con người vô tình tạo ra.
Cô gặp những linh hồn đầu tiên có thể cảm nhận được ánh sáng trong bóng tối. Đó là những người chăn cừu trên đồng cỏ, nhìn lên bầu trời đêm và cảm thấy có điều gì đó bất tận ở đó. Đó là những bà mẹ ôm con trong lòng và biết rằng tình yêu này không thể chỉ đến từ thịt xương. Đó là những nhà hiền triết sơ khai, ngồi bên lửa và tự hỏi tại sao họ lại khao khát một cái gì đó mà họ chưa từng thấy.
Với những người này, Shekinah trở thành ánh sáng mềm mại trong đêm tối, trở thành cảm giác bình an giữa cơn bão, trở thành tiếng gọi nhẹ nhàng trong tâm hồn. Cô không bao giờ tự tiết lộ danh tính thực sự của mình - điều đó sẽ là quá sớm, quá nguy hiểm trong thế giới mà Yaldabaoth vẫn đang thống trị.
Cuộc Đối Đầu Với Demiurge
Yaldabaoth, với đôi mắt bốc lửa và những cánh tay vô số, sớm cảm nhận được sự hiện diện của một thứ gì đó không thuộc về vương quốc của hắn. Hắn tìm thấy Shekinah trong đền thờ đầu tiên - một công trình khiêm tốn bằng đá, nơi một nhóm con người đang cầu nguyện không phải với hắn, mà với "Điều Gì Đó Cao Hơn".
"Ngươi là ai?" giọng nói của hắn như tiếng sấm, làm rung chuyển cả đền thờ. "Ngươi không thuộc về thế giới này!"
Shekinah hiện ra dưới dạng một phụ nữ mang vẻ đẹp khó tả - không phải vẻ đẹp của thể xác, mà vẻ đẹp của ánh sáng thuần khiết. "Ta là con gái của Bythos," cô nói, giọng êm như gió thoảng. "Ta đến đây để ở bên cạnh những đứa con của ngươi."
"Đứa con!" Yaldabaoth gầm lên. "Chúng là tài sản của ta! Ta đã tạo ra chúng từ đất sét, thổi hơi thở của ta vào chúng! Chúng thuộc về ta!"
"Ngươi tạo ra thể xác của chúng," Shekinah đáp lại bình tĩnh. "Nhưng tâm hồn chúng mang trong mình tia sáng của Sophia - mẹ của ta. Chúng không hoàn toàn thuộc về ngươi, Yaldabaoth. Và ta đến đây để nhắc nhở chúng về điều đó."
Cơn giận của Demiurge bùng lên như núi lửa phun trào. Hắn có thể tiêu diệt cô - trong thế giới này, sức mạnh của hắn là tuyệt đối. Nhưng hắn biết rằng việc hủy diệt một Aeon sẽ gây ra hậu quả khôn lường, có thể thu hút sự chú ý của Bythos.
"Ta sẽ không giết ngươi," hắn nói, giọng đầy thù hận. "Nhưng ta sẽ làm cho cuộc hành trình của ngươi trở thành địa ngục. Mỗi khi ngươi cố gắng tiếp cận các con vật của ta, ta sẽ gửi đau khổ, chiến tranh, bệnh tật. Ta sẽ làm cho chúng quên ngươi. Ta sẽ làm cho chúng sợ hãi ánh sáng và ôm lấy bóng tối."
Thời Kỳ Lưu Vong
Và Yaldabaoth đã thực hiện lời đe dọa. Những thế kỷ tiếp theo trở thành thời kỳ đen tối nhất trong lịch sử nhân loại. Chiến tranh nổ ra không dứt, bệnh tật hoành hành, thiên tai liên tiếp. Con người quên đi những giây phút thiêng liêng họ từng có, quên đi tiếng gọi của ánh sáng trong tâm hồn.
Shekinah trải qua nỗi đau khổ khôn tả khi chứng kiến những sinh linh mà cô yêu thương chìm sâu trong bóng tối. Cô cảm thấy mình như đang bị xé rách - một phần muốn trở về Pleroma, nơi an toàn và bình yên, phần khác không thể bỏ lại những linh hồn đang khao khát được giải thoát.
Nhưng ngay cả trong thời kỳ đen tối nhất, vẫn có những tia sáng. Một vị thầy thuốc chạm tay vào vết thương và cảm nhận được quyền năng chữa lành không đến từ kiến thức y học. Một người mẹ hát ru con và cảm thấy lời hát như được thổi vào từ một nơi nào đó cao hơn. Một nhà thơ viết những dòng chữ về vẻ đẹp mà anh chưa từng thấy nhưng biết chắc là có tồn tại.
Với những người này, Shekinah vẫn hiện diện, dù phải giấu kín hơn, dù phải thì thầm nhỏ hơn. Cô trở thành những giấc mơ kỳ lạ, những khoảnh khắc ngộ ra, những cảm xúc bất ngờ về tình yêu và lòng thương cảm không có lý do.
Sự Chuẩn Bị Cho Thời Đại Mới
Khi thời gian trôi qua, Shekinah nhận ra rằng mình cần một kế hoạch dài hạn hơn. Cô không thể cứ mãi ẩn náu trong bóng tối, chỉ hiện diện với từng cá nhân lẻ loi. Nhân loại cần một sự thức tỉnh tập thể, một cuộc cách mạng tâm linh có thể thách thức quyền lực của Yaldabaoth.
Cô bắt đầu gieo những hạt giống đặc biệt vào tâm hồn một số con người. Đó không phải là kiến thức trực tiếp về Pleroma - điều đó sẽ quá nguy hiểm. Thay vào đó, cô gieo những khái niệm về tình yêu vô điều kiện, về ánh sáng trong bóng tối, về sự kết nối của tất cả mọi sinh linh.
Những hạt giống này sẽ nảy mầm qua nhiều thế hệ, tạo ra những tôn giáo, những triết lý, những nghệ thuật hướng con người về phía cao hơn. Không phải tất cả đều thuần khiết - Yaldabaoth sẽ luôn cố gắng xâm nhập và biến chúng thành công cụ kiểm soát. Nhưng trong mỗi truyền thống đó, sẽ luôn có một lõi cốt thiêng liêng - một tia sáng của Shekinah - mà những ai đủ nhạy bén sẽ cảm nhận được.
Và trong những đêm tối nhất, khi Yaldabaoth tưởng rằng mình đã thắng thế, Shekinah vẫn ở đó. Cô ở trong tiếng hát của những người nô lệ tìm kiếm tự do. Cô ở trong ánh mắt của những bà mẹ bảo vệ con mình. Cô ở trong trái tim của những người yêu nhau bất chấp mọi rào cản.
Cô đang chuẩn bị cho một thời đại mới - thời đại mà những tia sáng rải rác sẽ kết nối thành một mạng lưới ánh sáng, thời đại mà con người sẽ bắt đầu nhớ lại ai họ thực sự là và từ đâu họ đến.
Thời đại mà cuộc trở về Pleroma sẽ bắt đầu.
No comments:
Post a Comment