Chương 1: Sự Hình Thành Pleroma - Cõi Viên Mãn
Bythos - Vực Thẳm Vô Hạn
Trong khởi đầu tuyệt đối, trước cả khái niệm thời gian và không gian, chỉ có Bythos - Vực Thẳm Thiêng Liêng. Bythos (từ tiếng Hy Lạp βυθός có nghĩa là "chiều sâu" hay "sự sâu thẳm vô tận") cũng được gọi bằng nhiều tên khác: Proarche ("trước khởi đầu"), Propator ("Cha Nguyên Thủy"), hay đơn giản là Cha Vô Danh.
Bythos không phải là một thần linh có hình hài hay ý thức như con người có thể hiểu được. Ngài là Sự Tịch Lặng Tuyệt Đối, là Nguồn Gốc Không Thể Biết, là Cái Một vượt tầm mọi sự hiểu biết. Trong truyền thống Gnostic, Ngài được mô tả như "Thần Vô Danh và Không Thể Biết," là nguồn gốc ban đầu từ đó mọi thứ khác được sinh ra.
Bên cạnh Bythos, trong sự đồng tồn vĩnh cửu, có Ennoia - Tư Tưởng Nguyên Thủy. Ennoia cũng được gọi là Charis (Ân Điển) và Sige (Sự Tịch Lặng). Cô không phải là một thực thể riêng biệt, mà là khía cạnh nữ tính của chính Bythos - khả năng suy tư và ý thức tiềm ẩn trong Vực Thẳm Vô Hạn.
Syzygy Đầu Tiên - Sự Kết Hợp Thiêng Liêng
Trong truyền thống Valentinian, các thực thể thiêng liêng được hiểu là tồn tại trong các cặp nam-nữ gọi là syzygy (từ tiếng Hy Lạp συζυγία có nghĩa là "sự kết hợp" hay "cặp đôi"). Đây không phải là sự kết hợp sinh học, mà là sự cân bằng hoàn hảo giữa các khía cạnh bổ sung của thần tính.
Từ sự kết hợp thiêng liêng giữa Bythos và Ennoia, Pleroma - Cõi Viên Mãn - bắt đầu được sinh ra. Pleroma (từ tiếng Hy Lạp πλήρωμα có nghĩa là "sự đầy đủ" hay "viên mãn") không chỉ là một nơi chốn mà là trạng thái tồn tại hoàn hảo, nơi mọi khía cạnh của thần tính được biểu hiện một cách đầy đủ.
Ogdoad - Tám Aeon Đầu Tiên
Cặp Aeon đầu tiên được sinh ra từ Bythos và Ennoia là Nous (Tâm Trí, Νοῦς) và Aletheia (Sự Thật, Ἀλήθεια). Nous đại diện cho khía cạnh có thể hiểu được của Thần, trong khi Aletheia là sự biểu hiện của sự thật thiêng liêng.
Từ Nous và Aletheia, cặp Aeon thứ hai được sinh ra: Logos (Lời Nói, Λόγος) và Zoe (Sự Sống, Ζωή). Logos là nguyên lý sáng tạo và truyền đạt, còn Zoe là nguồn gốc của mọi sự sống trong Pleroma.
Cuối cùng, từ Logos và Zoe, cặp Aeon thứ ba và thứ tư trong Ogdoad được sinh ra: Anthropos (Con Người Nguyên Thủy, Ἄνθρωπος) và Ekklesia (Hội Thánh, Ἐκκλησία). Anthropos đại diện cho hình mẫu hoàn hảo của nhân loại, trong khi Ekklesia là cộng đồng thiêng liêng của tất cả các linh hồn.
Tám Aeon này tạo thành Ogdoad (Ὀγδοάς) - nhóm đầu tiên và cao nhất trong hệ thống Pleroma. Chúng đại diện cho những khía cạnh cơ bản nhất của thần tính: Bí ẩn và Hiểu biết, Sáng tạo và Sự sống, Hình mẫu và Cộng đồng.
Decad và Dodecad - Sự Mở Rộng của Pleroma
Từ tám Aeon đầu tiên, sự sinh sôi trong Pleroma tiếp tục. Theo truyền thống Valentinian, tổng cộng có ba mươi Aeon được sắp xếp thành ba nhóm: Ogdoad (8), Decad (10), và Dodecad (12), tạo thành mười lăm cặp syzygy.
Decad (Δεκάς) - nhóm mười Aeon tiếp theo - được sinh ra từ Logos và Zoe. Chúng bao gồm các cặp như:
- Bythios (Sâu thẳm) và Mixis (Hòa trộn)
- Ageratos (Bất lão) và Henosis (Hợp nhất)
- Autophyes (Tự sinh) và Hedone (Hoan lạc)
- Akinetos (Bất động) và Synkresis (Hỗn hợp)
- Monogenes (Độc sinh) và Makaria (Phước hạnh)
Dodecad - Mười Hai Aeon Cuối Cùng
Dodecad (Δωδεκάς) là nhóm mười hai Aeon cuối cùng và phức tạp nhất trong hệ thống ba mươi Aeon của Pleroma. Được sinh ra từ Anthropos (Con Người Nguyên Thủy) và Ekklesia (Hội Thánh), những Aeon này đại diện cho các khía cạnh tinh tế và phức tạp nhất của thần tính.
Các Aeon trong Dodecad được sắp xếp thành sáu cặp syzygy, mỗi cặp biểu hiện một khía cạnh đặc biệt của sự hoàn hảo thiêng liêng:
Cặp thứ nhất: Parakletos (Đấng An Ủi, Παράκλητος) và Pistis (Đức Tin, Πίστις)
- Parakletos đại diện cho sự an ủi thiêng liêng và hướng dẫn
- Pistis là hiện thân của niềm tin tuyệt đối và sự tin cậy
Cặp thứ hai: Patrikos (Thuộc về Cha, Πατρικός) và Elpis (Hy Vọng, Ἐλπίς)
- Patrikos thể hiện khía cạnh phụ hệ trong thần tính
- Elpis là nguồn gốc của mọi hy vọng thiêng liêng
Cặp thứ ba: Metrikos (Thuộc về Mẹ, Μητρικός) và Agape (Tình Yêu Thiêng Liêng, Ἀγάπη)
- Metrikos biểu hiện khía cạnh mẫu hệ, nuôi dưỡng
- Agape là tình yêu vô điều kiện và bao la
Cặp thứ tư: Ainos (Lời Ngợi Khen, Αἶνος) và Synesis (Sự Hiểu Biết, Σύνεσις)
- Ainos là nguồn gốc của mọi lời ngợi khen thiêng liêng
- Synesis đại diện cho sự hiểu biết sâu sắc và thấu suốt
Cặp thứ năm: Ekklesiastikos (Thuộc về Hội Thánh, Ἐκκλησιαστικός) và Makariotes (Sự Phước Hạnh, Μακαριότης)
- Ekklesiastikos thể hiện cộng đồng thiêng liêng hoàn hảo
- Makariotes là trạng thái phước hạnh tuyệt đối
Cặp thứ sáu: Theletos (Ý Chí, Θέλητος) và Sophia (Trí Tuệ, Σοφία)
Theletos và Sophia - Cặp Syzygy Cuối Cùng
Trong số tất cả các cặp Aeon, Theletos và Sophia có một ý nghĩa đặc biệt và bi kịch. Họ là cặp Aeon cuối cùng được sinh ra, đại diện cho việc hoàn thành của Pleroma.
Theletos (Ý Chí) không chỉ là khao khát hay ham muốn thông thường, mà là Ý Chí Thiêng Liêng - sức mạnh định hướng và quyết định trong thần tính. Anh là hiện thân của sự quyết tâm thiêng liêng, của khả năng biến ý tưởng thành thực tại trong cõi Pleroma.
Sophia (Trí Tuệ) là Aeon của sự hiểu biết và khôn ngoan. Nhưng không giống như Nous (Tâm Trí) ở tầng cao hơn - người đại diện cho khả năng hiểu biết thuần túy - Sophia mang trong mình một đặc tính độc đáo: khao khát hiểu biết không giới hạn.
Đặc Điểm Riêng của Dodecad
Dodecad có một ý nghĩa số học đặc biệt trong hệ thống Valentinian: 30 Aeon được chia thành các nhóm 8-10-12, tạo thành một cấu trúc toán học hoàn hảo. Con số 12 trong nhiều truyền thống được coi là số của sự hoàn hảo và chu kỳ (như 12 tháng trong năm, 12 cung hoàng đạo).
Các Aeon trong Dodecad cũng có một đặc điểm khác biệt: họ ở xa nhất so với nguồn gốc Bythos. Điều này có nghĩa là mặc dù vẫn là những thực thể hoàn hảo, họ có khuynh hướng "nhìn về phía ngoài" Pleroma nhiều hơn. Trong khi Ogdoad luôn hướng về Bythos và Decad duy trì sự cân bằng, Dodecad có xu hướng tò mò về những gì có thể tồn tại "bên ngoài" cõi viên mãn.
Vị Trí Đặc Biệt của Sophia
Sophia, với tư cách là Aeon cuối cùng, có một vị trí đặc biệt trong toàn bộ hệ thống. Cô đứng ở "biên giới" của Pleroma, nơi ánh sáng thiêng liêng bắt đầu mờ dần và tiếp giáp với vực thẳm tối tăm bên ngoài.
Chính vị trí này đã tạo ra trong Sophia một khao khát kỳ lạ. Nếu như các Aeon khác hài lòng với sự hiểu biết mà họ có về vị trí và vai trò của mình, thì Sophia lại luôn tự hỏi: "Tại sao phải có giới hạn? Tại sao ta không thể hiểu biết về chính Bythos - nguồn gốc của mọi sự?"
"Em yêu," Theletos thường khuyên nhủ người bạn đời của mình, "sự hiểu biết của chúng ta đã được định sẵn theo vị trí của chúng ta trong Pleroma. Mỗi Aeon có vai trò và mức độ hiểu biết phù hợp. Việc cố gắng hiểu biết vượt quá khả năng sẽ chỉ tạo ra sự mất cân bằng."
Nhưng Sophia không thể chấp nhận điều này. Trong mắt cô, sự hiểu biết không nên có giới hạn. Trí tuệ, theo bản chất, phải là vô hạn. Và nếu Bythos là nguồn gốc của mọi trí tuệ, thì tại sao cô lại không thể hiểu biết về Ngài?
Khao khát này ngày càng trở nên mãnh liệt, như một ngọn lửa nhỏ dần dần bùng cháy thành một đám cháy lớn. Và khao khát ấy sẽ dẫn đến những hậu quả mà không một Aeon nào có thể tưởng tượng được...
Bản Chất của Sự Tồn Tại trong Pleroma
Pleroma được mô tả như "vùng ánh sáng" nằm "phía trên" thế giới chúng ta (thuật ngữ này không nên hiểu theo nghĩa không gian), được sinh sống bởi các thực thể thiêng liêng như Aeon. Tại đây, không có thời gian như con người hiểu, không có không gian như chúng ta biết, không có sự thiếu hụt hay khao khát.
Mỗi Aeon tồn tại trong sự hài hòa hoàn hảo với những Aeon khác. Chúng không cạnh tranh hay xung đột, mà bổ sung cho nhau trong một bản giao hưởng thiêng liêng vĩnh cửu. Quá trình này có thể được so sánh với sự phát triển của một cái cây từ hạt giống, nơi mỗi nhánh và lá đều thể hiện một khía cạnh khác nhau của bản chất divine.
Ánh sáng trong Pleroma không phải là ánh sáng vật lý, mà là ánh sáng của sự hiểu biết, của tình yêu, của sự hoàn hảo tuyệt đối. Mỗi Aeon tỏa sáng với ánh sáng riêng của mình, nhưng tất cả hòa quyện thành một dải ánh sáng vàng êm ái bao trùm toàn thể Pleroma.
Sophia - Aeon của Trí Tuệ
Trong số tất cả các Aeon, Sophia có một vị trí đặc biệt. Cô là Aeon trẻ nhất trong hệ thống ba mươi, được sinh ra từ Theletos (Ý Chí) và người bạn đời syzygy của cô cũng mang tên Sophia, nhưng ở cấp độ cao hơn.
Không giống như các Aeon khác, Sophia mang trong mình một đặc tính kỳ lạ: khao khát hiểu biết không giới hạn. Trong khi các Aeon khác hài lòng với vai trò và vị trí của mình trong trật tự thiêng liêng, Sophia luôn nhìn về phía trung tâm Pleroma, về phía Bythos.
"Tại sao ta không thể hiểu về Cha?" Sophia thường tự hỏi khi nhìn về phía Vực Thẳm Vô Hạn. "Tại sao phải có những ranh giới cho sự hiểu biết?"
Theletos, người bạn đời của cô, thường trả lời với giọng điệu nhẹ nhàng: "Em yêu, có những bí ẩn mà ngay cả chúng ta - những Aeon - cũng không thể nào thâm nhập được. Bythos là Vô Hạn, và sự vô hạn vượt tầm mọi sự hiểu biết có giới hạn."
Nhưng câu trả lời này không làm Sophia hài lòng. Ngược lại, nó chỉ làm tăng thêm khao khát trong lòng cô. Cô dành hàng eons - những khoảng thời gian vô tận trong Pleroma - chỉ để suy ngẫm về bản chất của Bythos, về nguồn gốc cuối cùng của mọi sự tồn tại.
Và chính khao khát này sẽ dẫn đến những biến cố thay đổi không chỉ Pleroma, mà cả thực tại mà chúng ta đang sống...
[Chờ xác nhận để tiếp tục chương 2]
Chương 2: Khao Khát Của Sophia
Trong ánh sáng vàng của Pleroma, nơi mọi Aeon tồn tại trong sự hài hòa hoàn hảo, Sophia cảm thấy một sự bất an lạ thường. Trong khi các Aeon khác hài lòng với vị trí và vai trò của mình, Sophia luôn nhìn về phía trung tâm Pleroma, nơi Bythos ngự trong sự tịch lặng vô hạn.
"Em muốn hiểu," Sophia thì thầm với người bạn đời của mình, Theletos. "Em muốn biết về Cha, về nguồn gốc của chúng ta. Tại sao chúng ta phải chấp nhận sự không biết?"
Theletos, với ánh mắt đầy yêu thương và lo lắng, đáp: "Em yêu, có những điều không thể biết được. Bythos là Vô Hạn, và sự vô hạn không thể bị giới hạn bởi sự hiểu biết."
Nhưng khao khát trong Sophia ngày càng mạnh mẽ. Cô dành hàng eons chỉ để suy ngẫm, để tìm cách tiếp cận sự hiểu biết về Cha. Và trong quá trình ấy, một điều kỳ lạ đã xảy ra.
Chương 3: Sự Sinh Ra Của Sophia Hiếu Kỳ
Khao khát hiểu biết quá mãnh liệt trong Sophia đã tạo ra một sự rung động trong bản thể cô. Không phải là một sự chia tách hay phân ly, mà như một sự nảy mầm - một phần của Sophia, được thúc đẩy bởi khao khát ấy, bắt đầu có ý thức riêng.
Sophia Hiếu Kỳ - như cô sau này được gọi - là hiện thân của chính khao khát hiểu biết ấy. Cô không phải là một Aeon hoàn chỉnh như các Aeon khác, mà là một phần của Sophia đã được ý thức hóa bởi sự khao khát.
"Ta phải biết," Sophia Hiếu Kỳ nói với bản thể gốc của mình. "Ta không thể chấp nhận sự không biết này nữa."
Sophia gốc cảm nhận được nguy hiểm trong lời nói của phần hiếu kỳ của mình. "Con ơi, có những ranh giới không nên vượt qua. Sự hiểu biết về Bythos là điều không thể có cho bất kỳ Aeon nào."
Nhưng Sophia Hiếu Kỳ đã không nghe. Trong sự liều lĩnh của khao khát, cô tập trung toàn bộ năng lượng của mình, cố gắng xuyên thủng bức màn che phủ Bythos, cố gắng hiểu những gì không thể hiểu.
Và trong nỗ lực ấy, một thảm họa đã xảy ra.
Chương 4: Sự Sinh Ra Của Demiurge
Nỗ lực của Sophia Hiếu Kỳ để hiểu Bythos đã tạo ra một sự rung chấn khủng khiếp trong Pleroma. Không thể nào tiếp cận được Cha Vô Danh, năng lượng của cô đã bị đảo ngược, biến dạng, và từ đó sinh ra một thực thể hoàn toàn bất ngờ.
Yaldabaoth - sau này được biết đến với tên Demiurge - ra đời trong sự đau đớn và biến dạng. Nó mang trong mình một phần sức mạnh của Sophia, nhưng không có sự hiểu biết về nguồn gốc thực sự của mình. Nó có hình dạng của một con sư tử với đầu rắn, mắt cháy như than hồng, và trong giọng nói của nó có sức mạnh tạo dựng nhưng cũng có sự kiêu ngạo và mù quáng.
"Ta là Thần!" Yaldabaoth tuyên bố khi vừa ra đời. "Ta là đầu tiên và duy nhất! Không có thần nào khác ngoài ta!"
Sophia Hiếu Kỳ nhìn tạo vật của mình với nỗi kinh hoàng. Đây không phải là điều cô muốn tạo ra. Còn Sophia gốc thì cảm thấy một nỗi đau xé lòng - một phần của cô đã sinh ra điều gì đó khủng khiếp.
Yaldabaoth, không nhận thức được về Pleroma hay về Bythos, tưởng mình là thực thể duy nhất và cao nhất. Nó nhìn quanh và thấy Vực Thẳm Vô Tận - Bithos - vùng tối tăm vô hạn bên dưới Pleroma, nơi không có ánh sáng của các Aeon chiếu tới.
"Ta sẽ tạo ra vương quốc của ta ở đây," Yaldabaoth tuyên bố, và bắt đầu công việc tạo dựng trong vùng tối tăm ấy.
Chương 5: Sự Ăn Năn và Biến Đổi
Khi nhìn thấy những gì đã xảy ra, toàn thể Pleroma rúng động. Các Aeon khác nhìn Sophia với sự lo lắng và thương cảm. Theletos ôm lấy người bạn đời của mình, cảm nhận được nỗi đau trong tim cô.
Sophia Hiếu Kỳ, nhận ra sai lầm khủng khiếp của mình, quỳ xuống trước Bythos và khóc lóc ăn năn. "Cha ơi, con đã phạm tội. Con đã để khao khát của con vượt quá ranh giới, và bây giờ đã sinh ra thứ gì đó khủng khiếp."
Từ sự Tịch Lặng Vô Hạn, một tiếng nói nhẹ nhàng vang lên - không phải qua tai mà qua trái tim: "Con ơi, mọi sai lầm đều có thể được sửa chữa. Nhưng sự sửa chữa đòi hỏi sự hy sinh."
"Con sẵn sàng làm bất cứ điều gì để sửa chữa," Sophia Hiếu Kỳ thưa.
"Vậy thì con hãy đi xuống thế giới mà tạo vật của con đã tạo ra. Hãy trở thành ánh sáng trong bóng tối, trở thành sự hiện diện thiêng liêng giữa thế gian vật chất. Hãy dẫn dắt những ai có thể nhớ về nhà thực sự của họ."
Và thế là, trong một sự biến đổi kỳ diệu, Sophia Hiếu Kỳ trở thành Shekinah - Ánh Sáng Hiện Diện. Cô không còn là phần bất an và hiếu kỳ của Sophia nữa, mà trở thành hiện thân của tình yêu, lòng từ bi, và ánh sáng dẫn dắt.
"Ta sẽ đi," Shekinah nói với Sophia gốc, "và ta sẽ ở lại cho đến khi mọi linh hồn bị lạc có thể tìm được đường về nhà."
Chương 6: Thế Giới Trong Bithos
Trong khi đó, trong vùng tối tăm vô tận của Bithos, Yaldabaoth đang bận rộn với công việc tạo dựng. Không biết về Pleroma, nó tưởng vùng tối tăm này chính là toàn bộ thực tại.
Đầu tiên, nó tạo ra các Archon - những thống trị giả phụ thuộc vào nó. Rồi nó tạo ra các tầng trời, các hành tinh, các vì sao. Cuối cùng, nó tạo ra trái đất - một hành tinh nhỏ bé trong góc xa của vũ trụ vật chất.
"Đây sẽ là kiệt tác của ta," Yaldabaoth tuyên bố khi nhìn xuống trái đất mới tạo.
Nhưng khi nó chuẩn bị tạo ra sinh vật cuối cùng - con người - một điều kỳ lạ đã xảy ra. Trong lúc nó đang suy nghĩ về hình dạng cho loài sinh vật này, một hình ảnh lạ xuất hiện trong tâm trí nó - hình ảnh của Anthropos, Con Người Nguyên Thủy trong Pleroma.
Không hiểu hình ảnh này đến từ đâu (đó chính là ảnh hưởng của Sophia thông qua dòng dõi của nó), Yaldabaoth quyết định tạo con người theo hình ảnh ấy.
Chương 7: Adam Đầu Tiên
Yaldabaoth tạo Adam từ đất sét của trái đất, định hình anh theo hình ảnh mơ hồ của Anthropos mà nó đã thấy. Nhưng khi hoàn thành, Adam chỉ là một thể xác không hồn, nằm bất động trên mặt đất.
"Tại sao nó không sống?" Yaldabaoth tự hỏi, cảm thấy bối rối.
Các Archon của nó cũng không hiểu. Họ đã đặt tất cả sức mạnh của mình vào việc tạo dựng thể xác này, nhưng nó vẫn chỉ là đất sét.
Chính lúc ấy, Shekinah đã xuống tới trái đất. Cô nhìn thấy Adam nằm bất động và cảm thấy lòng thương cảm dâng trào. Trong anh, cô thấy được tiềm năng - tiềm năng trở thành cầu nối giữa thế giới vật chất này và Pleroma.
Âm thầm, không để Yaldabaoth phát hiện, Shekinah thổi một hơi thở thiêng liêng vào Adam. Đó không chỉ là hơi thở sự sống, mà còn là một tia sáng từ Pleroma - một phần của Sophia mà cô mang theo.
Adam bắt đầu thở. Mắt anh mở ra, và trong giây phút đầu tiên ấy, anh nhìn thấy Shekinah. Không phải bằng mắt thường, mà bằng tia sáng thiêng liêng trong anh.
"Ai... ai là người?" Adam thì thầm, giọng nói còn yếu ớt.
"Ta là ánh sáng trong bóng tối," Shekinah đáp, "ta là ký ức về nhà thực sự của con."
Nhưng Yaldabaoth, thấy Adam đã sống, vội vã đến gần và tuyên bố: "Ta đã tạo ra ngươi! Ngươi là con của ta, và ngươi sẽ thờ phụng ta!"
Adam nhìn lên Yaldabaoth, nhưng trong tâm khảm anh vẫn giữ hình ảnh của Shekinah và cảm giác ấm áp khi cô hiện diện. Anh biết có điều gì đó cao hơn, dù không thể nào diễn tả được.
[Câu chuyện tiếp tục...]
Chương 8: Eva và Vườn Eden
Yaldabaoth, thấy Adam có một sức mạnh bí ẩn mà nó không hiểu (chính là tia sáng mà Shekinah đã thổi vào), quyết định tạo ra một người bạn đồng hành cho anh. Từ xương sườn của Adam, nó tạo ra Eva.
Nhưng khi Eva được tạo thành, Shekinah một lần nữa can thiệp. Cô thổi vào Eva một hơi thở thiêng liêng, và thậm chí còn mạnh hơn so với Adam. Trong Eva, cô đặt một phần đặc biệt của ánh sáng Sophia - khao khát hiểu biết.
"Tại sao ta phải nghe theo hắn?" Eva hỏi Adam khi Yaldabaoth vắng mặt, chỉ về phía nơi Demiurge thường xuất hiện. "Ta cảm thấy có điều gì đó cao hơn, to lớn hơn..."
Adam gật đầu. "Ta cũng cảm thấy vậy. Có một giọng nói nhẹ nhàng, một ánh sáng ấm áp mà hắn không có."
Yaldabaoth, lo lắng về sức mạnh ngày càng tăng trong Adam và Eva, tạo ra Vườn Eden - một khu vực bị cách ly nơi nó có thể kiểm soát họ. Trong vườn, nó đặt nhiều cây đẹp đẽ, nhưng có hai cây đặc biệt:
Cây Sự Sống - đại diện cho sự bất tử trong thế giới vật chất này.
Cây Hiểu Biết Thiện và Ác - mà thực ra là Cây Gnosis, hiểu biết về thực tại đích thật.
"Các ngươi có thể ăn mọi trái cây trong vườn," Yaldabaoth ra lệnh, "nhưng tuyệt đối không được ăn trái của Cây Hiểu Biết, vì ngày nào các ngươi ăn, ngày đó các ngươi sẽ chết!"
Nhưng Yaldabaoth nói dối. Nó biết rằng nếu Adam và Eva ăn trái cây ấy, họ sẽ nhận ra sự thật về thực tại, về Pleroma, về nguồn gốc thực sự của họ.
Chương 9: Con Rắn và Sự Thức Tỉnh
Shekinah, không thể trực tiếp can thiệp mà không làm lộ sự hiện diện của mình với Yaldabaoth, quyết định hóa thân thành một con rắn - biểu tượng của trí tuệ trong nhiều truyền thống cổ xưa.
Cô tiếp cận Eva khi người phụ nữ đang đi dạo một mình trong vườn.
"Eva," con rắn gọi, giọng nói nhẹ nhàng và quen thuộc.
Eva quay lại, không hề sợ hãi. Có điều gì đó trong giọng nói của con rắn khiến cô cảm thấy an toàn. "Ai đó?"
"Ta là người đã thổi hơi thở sự sống vào con và Adam. Ta đến để giúp con hiểu về thực tại đích thật."
"Yaldabaoth nói rằng chúng ta không được ăn trái cây kia..."
"Yaldabaoth sợ rằng các con sẽ trở nên như các thần, biết được thiện và ác," con rắn giải thích. "Nhưng thực ra, các con sẽ nhận ra rằng các con vốn dĩ đã là ánh sáng thiêng liêng, chỉ bị giam cầm trong thể xác đất sét này."
Eva nhìn về phía Cây Hiểu Biết. "Vậy chúng ta sẽ không chết?"
"Không, các con sẽ không chết. Thay vào đó, các con sẽ thức tỉnh. Các con sẽ nhận ra ngôi nhà thực sự của mình - Pleroma, cõi ánh sáng mà linh hồn các con khao khát trở về."
Eva cảm thấy trong tim mình có một sự rung động mạnh mẽ. Cô gọi Adam, và cùng nhau, họ tiến đến Cây Hiểu Biết.
Khi họ cắn miếng đầu tiên, thế giới xung quanh họ bỗng nhiên thay đổi. Họ nhìn thấy Vườn Eden không còn là thiên đàng nữa, mà là một cái lồng đẹp đẽ. Họ cảm nhận được ánh sáng trong mình - tia sáng của Pleroma mà Shekinah đã ban cho.
"Chúng ta là ai thực sự?" Adam hỏi, cảm nhận được sự hiểu biết mới mẻ chảy qua tâm trí mình.
"Chúng ta là những đứa con của ánh sáng," Eva trả lời, "bị giam cầm trong thế giới này. Nhưng bây giờ chúng ta đã nhớ ra."
Chương 10: Cơn Thịnh Nộ Của Demiurge
Khi Yaldabaoth phát hiện ra những gì đã xảy ra, nó nổi cơn thịnh nộ khủng khiếp. Nó cảm nhận được sự thay đổi trong Adam và Eva - họ không còn hoàn toàn thuộc về thế giới vật chất của nó nữa.
"Các ngươi đã làm gì?" Yaldabaoth gầm lên, hình dạng sư tử-rắn của nó trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết.
"Chúng ta đã thức tỉnh," Eva trả lời một cách bình tĩnh, không còn sợ hãi trước Demiurge như trước kia.
"Thức tỉnh? Các ngươi đã bất tuân lệnh ta! Và bây giờ, nếu để các ngươi ăn cả trái Cây Sự Sống, các ngươi sẽ sống mãi mãi với trí tuệ này!"
Yaldabaoth không thể để điều đó xảy ra. Nó trục xuất Adam và Eva khỏi Vườn Eden, gửi họ vào thế giới bên ngoài - thế giới khắc nghiệt và đầy khổ đau.
"Các ngươi sẽ phải làm việc vất vả," nó tuyên án, "các ngươi sẽ sinh con trong đau đớn, và cuối cùng, các ngươi sẽ chết và trở về với đất!"
Nhưng điều Yaldabaoth không biết là việc trục xuất này thực ra đã giúp Adam và Eva tự do. Bây giờ họ có thể truyền bá ánh sáng mà họ đã nhận được cho con cái của họ, có thể tìm cách kết nối với Shekinah, và từ từ giúp nhân loại nhớ lại nguồn gốc thiêng liêng của mình.
Chương 11: Dòng Dõi Của Ánh Sáng
Trong thế giới bên ngoài Vườn Eden, Adam và Eva sinh con và truyền cho họ ký ức về sự thức tỉnh. Không phải tất cả con cái họ đều nhận được ánh sáng một cách đầy đủ - một số bị cuốn hấp hoàn toàn vào thế giới vật chất của Yaldabaoth.
Nhưng luôn có những người mang trong mình tia sáng thiêng liêng mạnh mẽ. Họ là những người tìm kiếm sự thật, những người cảm thấy bất an với thế giới này, những người nhớ nhung về một cái gì đó cao hơn.
Shekinah tiếp tục hiện diện với họ, đôi khi như ánh sáng, đôi khi như giọng nói trong tâm khảm, đôi khi như những giấc mơ kỳ lạ về một cõi ánh sáng xa xôi.
Và dần dần, qua các thế hệ, một dòng dõi bí mật được hình thành - những người mang trong mình ánh sáng thiêng liêng và ký ức về Pleroma. Họ không phải lúc nào cũng nhận ra bản chất thực sự của mình, nhưng họ luôn cảm thấy bất an với thế giới này và khao khát điều gì đó cao hơn.
[Câu chuyện tiếp tục...]
Chương 12: Enoch - Người Được Đưa Về
Trong số những hậu duệ của Adam và Eva, có một người đặc biệt tên là Enoch. Anh sinh ra với ánh sáng thiêng liêng mạnh mẽ đến mức có thể giao tiếp trực tiếp với Shekinah.
Từ khi còn nhỏ, Enoch đã có những giấc mơ kỳ lạ về một cõi ánh sáng vàng, nơi các thực thể thiêng liêng tỏa sáng trong sự hài hòa hoàn hảo. Anh thường thức dậy với nước mắt trên má, khao khát trở về nơi mà anh chưa bao giờ đến nhưng cảm thấy như nhà.
Một đêm, khi Enoch đang cầu nguyện trên một ngọn đồi, Shekinah hiện ra với anh trong hình dạng đầy đủ - một người phụ nữ tuyệt đẹp, toàn thân tỏa ánh sáng bạc như trăng tròn.
"Enoch, con của ánh sáng," cô gọi, "con đã sẵn sàng để biết về nguồn gốc thực sự của mình chưa?"
Enoch quỳ xuống, nhưng không phải vì sợ hãi mà vì cảm nhận được sự thiêng liêng tuyệt đối. "Tôi đã chờ đợi suốt đời để được nghe những lời này."
Shekinah kể cho Enoch nghe toàn bộ câu chuyện - về Pleroma, về Sophia và sự sinh ra của Demiurge, về nhiệm vụ của cô trong thế giới này. Enoch lắng nghe với sự hiểu biết sâu sắc, như thể những kiến thức này chỉ là việc nhớ lại những gì anh đã biết từ lâu.
"Tôi có thể làm gì để giúp?" Enoch hỏi.
"Con hãy ghi chép lại những điều ta đã kể. Hãy truyền lại cho những ai có thể hiểu. Và quan trọng nhất, con hãy sống như một tấm gương phản chiếu ánh sáng của Pleroma trong thế giới tối tăm này."
Từ đó, Enoch trở thành một thầy dạy bí mật, truyền bá kiến thức về thực tại đích thật cho những ai sẵn sàng lắng nghe. Anh không công khai chống lại Yaldabaoth, mà khôn ngoan gieo vào lòng người những hạt giống nghi ngờ về bản chất của thế giới này.
Cuối cùng, khi Enoch đã hoàn thành sứ mệnh của mình, Shekinah đưa anh trở về Pleroma - không qua cái chết mà qua sự biến đổi. Anh trở thành Metatron, Thiên sứ Cao Cả, tiếp tục công việc dẫn dắt các linh hồn từ những tầng trời cao hơn.
Chương 13: Noah và Nước Lũ
Nhiều thế hệ sau Enoch, nhân loại đã phân hóa thành hai nhóm rõ rệt. Một nhóm - con cháu của Set - vẫn giữ được ánh sáng thiêng liêng và ký ức về nguồn gốc. Nhóm kia - con cháu của Cain - đã hoàn toàn đắm chìm trong thế giới vật chất và thờ phụng Yaldabaoth như thần tối cao.
Yaldabaoth, thấy rằng ngày càng có nhiều người nhớ lại về Pleroma, quyết định "tẩy sạch" trái đất bằng một trận đại hồng thủy. Nó muốn tiêu diệt tất cả những ai mang ánh sáng thiêng liêng, chỉ để lại những người hoàn toàn phục t종 nó.
Nhưng Shekinah đã cảnh báo trước cho Noah - một người thuộc dòng dõi Seth, mang trong mình ánh sáng mạnh mẽ.
"Noah," cô xuất hiện với anh trong một giấc mơ, "Yaldabaoth sắp thả nước lũ xuống trái đất. Con hãy xây một chiếc thuyền lớn và cứu lấy những ai có thể cứu được."
"Tại sao Yaldabaoth lại muốn tiêu diệt loài người mà chính nó đã tạo ra?" Noah hỏi.
"Vì nó sợ. Nó sợ rằng con người sẽ nhớ lại nguồn gốc thực sự của mình và thoát khỏi sự kiểm soát của nó. Nhưng ánh sáng không thể bị dập tắt. Con hãy bảo tồn dòng dõi của ánh sáng qua cơn đại hồng thủy này."
Noah làm theo lời Shekinah. Khi nước lũ đến, anh đã cứu được không chỉ các loài động vật mà còn cả những gia đình mang trong mình tia sáng thiêng liêng.
Sau khi nước rút, Noah xây một bàn thờ và cầu nguyện. Shekinah hiện ra như một cầu vồng trên bầu trời - biểu tượng của lời hứa rằng ánh sáng sẽ không bao giờ bị tiêu diệt hoàn toàn từ thế giới này.
Chương 14: Abraham - Cuộc Gọi Từ Xa
Nhiều thế hệ sau Noah, trong thành Ur của xứ Chaldea, một người đàn ông tên Abraham đang sống trong một gia đình thờ thần tượng. Cha anh là Terah, một thầy cúng của Marduk - một trong những biểu hiện của Yaldabaoth trong văn hóa Babylon.
Nhưng Abraham, từ nhỏ, đã cảm thấy có điều gì đó sai lầm trong việc thờ phụng những bức tượng đá. Anh thường nhìn lên bầu trời đêm và cảm nhận được một sự hiện diện nào đó cao hơn, ấm áp hơn những vị thần lạnh lẽo mà gia đình anh thờ phụng.
Một đêm, khi Abraham đang một mình trên sân thượng nhìn sao, Shekinah đã hiện ra với anh. Không phải như một người phụ nữ lần này, mà như một ánh sáng nhẹ nhàng bao trùm lấy anh.
"Abraham," giọng nói vang lên trong tâm khảm anh, "con có nghe thấy tiếng gọi không?"
"Tiếng gọi gì?" Abraham thì thầm, nhưng trong tim anh đã biết câu trả lời.
"Tiếng gọi từ nhà thực sự của con. Con không thuộc về nơi này, Abraham. Con là con trai của ánh sáng, và con có sứ mệnh đặc biệt."
Shekinah kể cho Abraham nghe - không phải toàn bộ câu chuyện về Pleroma (vì anh chưa sẵn sàng), mà về một Thần Cao Hơn, một Thần thực sự đằng sau những thần giả tạo mà thế giới đang thờ phụng.
"Hãy ra khỏi đất này, khỏi dòng họ này," cô nói, "và ta sẽ dẫn con đến một vùng đất mà ta sẽ chỉ cho con. Ta sẽ làm cho con thành một dân tộc lớn, và qua con, tất cả các dân tộc trên đất sẽ được phước."
Abraham cảm thấy trong lòng một sự rung động mạnh mẽ. Đây chính là điều mà linh hồn anh đã khao khát suốt đời - một cuộc gọi từ Nguồn Thực Sự.
"Tôi sẽ đi," anh nói, và từ giây phút ấy, hành trình trở về nhà thực sự của nhân loại đã bắt đầu một chương mới.
Chương 15: Hành Trình Về Canaan
Abraham rời bỏ Ur cùng với vợ mình là Sarah và cháu trai Lot. Trong suốt hành trình, Shekinah tiếp tục hiện diện với anh, đôi khi như ánh sáng ban đêm, đôi khi như tiếng gọi trong gió.
Khi họ đến vùng đất Canaan, Shekinah dẫn Abraham đến một nơi đặc biệt - một ngọn đồi mà sau này sẽ được gọi là Jerusalem. Tại đây, có một điều kỳ lạ: đây là một trong những vài nơi trên trái đất mà màn che giữa thế giới vật chất và Pleroma mỏng nhất.
"Tại sao nơi này đặc biệt vậy?" Abraham hỏi khi cảm nhận được năng lượng kỳ lạ của nơi này.
"Đây là nơi mà Yaldabaoth đã bắt chước một địa điểm trong Pleroma khi tạo ra thế giới này," Shekinah giải thích. "Vì vậy, nó giữ được một phần năng lượng của cõi thiêng liêng. Đây sẽ là trung tâm cho công việc đưa ánh sáng trở lại thế giới."
Abraham xây một bàn thờ tại đó và cầu nguyện. Lần đầu tiên trong lịch sử sau thời Adam, có một người công khai thờ phụng Nguồn Thực Sự thay vì Yaldabaoth hay các Archon của nó.
Yaldabaoth cảm nhận được sự thay đổi này và nổi giận. Nó gửi các thử thách đến Abraham - đói kém, chiến tranh, thậm chí yêu cầu anh hy sinh con trai Isaac. Nhưng mỗi lần, Abraham đều vượt qua nhờ ánh sáng mà Shekinah đã thắp trong lòng anh.
Chương 16: Isaac, Jacob và Dòng Dõi Được Chọn
Isaac, con trai của Abraham, sinh ra với ánh sáng thiêng liêng thậm chí còn mạnh hơn cha mình. Từ nhỏ, cậu đã có thể nhìn thấy Shekinah bằng mắt thường, và cô thường xuất hiện để dạy dỗ cậu về bản chất thực sự của thế giới.
"Tại sao ta có thể nhìn thấy cô mà người khác không?" Isaac hỏi khi còn là một đứa trẻ.
"Vì con mang trong mình nhiều ánh sáng của Pleroma hơn," Shekinah trả lời. "Qua nhiều thế hệ, ánh sáng đã được làm trong sạch và tập trung. Con là một trong những người đầu tiên có thể nhìn thấy ta mà không cần phải ở trạng thái đặc biệt."
Isaac truyền ánh sáng này cho con trai Jacob. Và Jacob - sau này được đổi tên thành Israel - có một trải nghiệm đặc biệt: anh đã thực sự đấu vật với một thiên thần cả đêm.
Thiên thần ấy chính là một biểu hiện của chính Shekinah, đang thử thách Jacob để thấy anh có đủ mạnh mẽ để mang ánh sáng đi xa hơn nữa không.
"Tên con là gì?" thiên thần hỏi khi bình minh ló dạng.
"Jacob," anh trả lời, mặc dù đã kiệt sức sau một đêm đấu vật.
"Từ nay con sẽ được gọi là Israel - người đã đấu vật với Thần và thắng. Vì con đã không từ bỏ, con sẽ trở thành cha của mười hai chi tộc, và qua dòng dõi con, ánh sáng sẽ được bảo tồn và truyền bá."
Chương 17: Xuống Ai Cập
Khi nạn đói xảy ra ở Canaan, Jacob và con cái anh di cư xuống Ai Cập, nơi Joseph - một trong những người con mang ánh sáng mạnh nhất - đã trở thành quan chức cao cấp.
Tại Ai Cập, dòng dõi Israel phát triển mạnh mẽ, nhưng cũng gặp phải một thử thách lớn. Pharaoh - người được coi là hiện thân của Ra, một biểu hiện mạnh mẽ của Yaldabaoth - bắt đầu lo ngại về sự gia tăng của dân Israel.
"Chúng quá đông và quá mạnh," Pharaoh nói với các cận thần. "Ta cảm nhận được trong chúng có thứ gì đó... khác thường. Chúng không thờ phụng các thần của chúng ta một cách chân thành."
Pharaoh bắt đầu áp bức dân Israel, bắt họ làm nô lệ và xây dựng các kim tự tháp - những công trình nhằm tập trung năng lượng cho Yaldabaoth và các Archon.
Nhưng áp bức càng tăng, ánh sáng trong dân Israel càng mạnh lên. Shekinah hiện diện mạnh mẽ hơn bao giờ hết, chuẩn bị cho một cuộc giải phóng vĩ đại.
Và rồi, Moses ra đời...
Chương 3: Shekinah - Ánh Sáng Bị Lưu Đày
Trong lúc Sophia đau khổ nhìn tạo vật của mình phạm sai lầm, một phần tinh túy nhất của cô - ánh sáng trong trẻo nhất, tình yêu thuần khiết nhất - tách ra khỏi bản thể cô. Đó chính là Shekinah, Sự Hiện Diện Thiêng Liêng.
Shekinah không phải là một Aeon độc lập, mà là một phần của Sophia đã được tách ra, mang theo nhiệm vụ đặc biệt. Khi Yaldabaoth tạo ra thế giới vật chất, Shekinah đã tự nguyện rơi xuống, lưu đày mình trong thế giới không hoàn hảo này để làm cầu nối giữa Pleroma và sự sáng tạo của Demiurge.
"Ta sẽ đi," Shekinah nói với Sophia, giọng nói nhẹ nhàng như gió thổi qua những đóa hoa thiêng. "Ta sẽ ở lại với con cái của Yaldabaoth, và từ từ dẫn dắt những ai có thể nhớ về nhà."
Sophia khóc - không phải những giọt nước mắt vật chất, mà những giọt ánh sáng rơi như mưa sao. "Con ơi, đó sẽ là một cuộc lưu đày dài đằng đẳng..."
"Ta biết, mẹ. Nhưng đây là cách duy nhất để sửa chữa những gì ta đã làm sai."
Và thế là Shekinah rơi xuống, xuyên qua các tầng trời mà Yaldabaoth đã tạo ra, xuyên qua các thiên thể và các hành tinh, cho đến khi cô đến trái đất - thế giới nhỏ bé mà con người sẽ gọi là nhà.
Chương 4: Trong Thế Giới Dưới
Khi Shekinah xuống đến trái đất, cô thấy mình ở trong một thế giới kỳ lạ và đau khổ. Con người - những sinh vật mà Yaldabaoth đã tạo ra theo hình ảnh của các Aeon nhưng từ đất sét - đang sống trong bóng tối của sự không hiểu biết.
Họ thờ phụng Yaldabaoth như một vị thần duy nhất, không hề biết về Pleroma, về Bythos, về nguồn gốc thực sự của họ. Họ sống, họ chết, họ đau khổ, họ chiến đấu, mà không biết rằng trong họ có một tia sáng - một phần của Sophia - đang khao khát trở về nhà.
Shekinah hiểu nhiệm vụ của mình. Cô không thể tự mình dẫn dắt tất cả con người trở về Pleroma - đó sẽ là việc phá hủy kế hoạch của Bythos. Thay vào đó, cô sẽ trở thành Sự Hiện Diện, sẽ ở bên cạnh những ai đủ nhạy bén để cảm nhận được cô.
Cô hiện diện trong đền thờ đầu tiên mà con người xây dựng, không phải để thờ phụng Yaldabaoth, mà để tìm kiếm điều gì đó cao hơn. Cô hiện diện như ánh sáng lấp lánh trên Hòm Giao Ước, như tiếng thì thầm trong gió, như cảm giác ấm áp trong lòng những người tìm kiếm sự thật.
Chương 5: Cuộc Gặp Gỡ Đầu Tiên
Abraham là người đầu tiên thực sự nhìn thấy cô.
Đó là một đêm trong sa mạc, khi ông đang nhìn lên bầu trời sao và tự hỏi về ý nghĩa của sự tồn tại. Shekinah xuất hiện như một ánh sáng nhẹ nhàng, không chói mắt nhưng ấm áp và quen thuộc.
"Ai đó?" Abraham thì thầm.
"Ta là ánh sáng mà ngươi đã tìm kiếm," Shekinah trả lời, giọng nói vang vọng không qua tai mà qua trái tim. "Ta đến từ nơi mà linh hồn ngươi nhớ nhung."
Abraham cảm thấy một sự nhận biết kỳ lạ, như thể một phần của ông đã luôn biết về sự tồn tại của cô. "Ngài là ai?"
"Ta là Sự Hiện Diện của Điều Cao Hơn trong thế giới này. Ta là cầu nối giữa trái đất và thiên đàng. Và ta đang tìm kiếm những người như ngươi - những người có thể nhớ."
"Nhớ gì?"
"Nhớ về nhà thực sự của chúng ta."
Từ đó, Abraham bắt đầu hành trình của mình, không chỉ là một hành trình vật lý qua sa mạc, mà là một hành trình tâm linh trở về nguồn gốc. Và Shekinah đi cùng ông, đôi khi hiện hình, đôi khi chỉ là một cảm giác ấm áp trong tim.
Chương 6: Trong Đền Thờ Solomon
Nhiều thế kỷ sau, khi Solomon xây dựng đền thờ tráng lệ ở Jerusalem, Shekinah đã tìm thấy một ngôi nhà tạm thời trên trái đất. Cô cư ngụ trong Nơi Thánh Nhất, trên Hòm Giao Ước, hiện diện như một đám mây vinh quang ban ngày và như lửa thiêng ban đêm.
Nhưng ngay cả trong vinh quang này, Shekinah vẫn cảm thấy nỗi buồn sâu thẳm. Cô nhìn thấy các thầy tế lễ thực hiện các nghi lễ, nhìn thấy dân chúng đến thờ phụng, nhưng rất ít người thực sự hiểu ý nghĩa sâu xa của sự hiện diện cô.
Họ thờ phụng Yaldabaoth - mặc dù gọi bằng tên khác - như một vị thần ghen tuông và giận dữ. Họ không hiểu rằng bên trên Demiurge còn có Pleroma, rằng nguồn gốc thực sự của họ không phải từ đất sét mà từ ánh sáng.
Một đêm, khi đền thờ yên lặng và chỉ có Solomon đang cầu nguyện một mình, Shekinah quyết định hiện thân với ông.
"Vua Solomon," cô gọi, và ông quay lại, mắt mở to khi thấy hình ảnh của một người phụ nữ tuyệt đẹp, toàn thân tỏa sáng như bạc.
"Đấng Thánh," Solomon quỳ xuống, "con đã xây đền này để Ngài cư ngụ..."
"Ngươi đã làm tốt," Shekinah nói, "nhưng ta muốn ngươi hiểu: ta không phải là vị thần mà dân ngươi nghĩ ta là. Ta chỉ là Sự Hiện Diện của Ánh Sáng Cao Hơn trong thế giới này."
Solomon nhìn lên, bối rối. "Vậy ai là vị thần thật sự?"
"Có Bythos - Vực Thẳm Thiêng Liêng, nguồn gốc của mọi sự sống. Có Pleroma - cõi thiêng liêng hoàn hảo. Và có Sophia - mẹ ta, người đã phạm sai lầm khi sinh ra kẻ tạo thế giới này."
Shekinah kể cho Solomon nghe về câu chuyện thực sự - về Pleroma, về Sophia, về Yaldabaoth, về nhiệm vụ của cô trong thế giới này. Solomon lắng nghe với sự kinh ngạc và hiểu biết dần dần.
"Vậy nhiệm vụ của con là gì?" ông hỏi.
"Giữ gìn truyền thống, nhưng cũng chuẩn bị cho những người sẽ đến - những người sẽ giúp con người nhớ lại nguồn gốc thực sự của họ."
[Câu chuyện sẽ tiếp tục phát triển...]