Ánh Sáng Rơi Xuống
Câu chuyện về Sophia và Shekinah
Chương 1: Trong Cõi Pleroma
Trong cõi Pleroma, nơi ánh sáng không bao giờ tắt và thời gian chảy như những dòng sông vàng, Sophia ngồi trong im lặng hoàn hảo. Cô là Aeon của Trí Tuệ, sinh ra từ sự kết hợp thiêng liêng giữa Tâm Trí và Sự Thật. Quanh cô, các Aeon khác tỏa sáng trong sự hài hòa vĩnh cửu - Tình Yêu và Ý Chí, Lời Nói và Sự Sống, Tâm Trí và Sự Thật.
Nhưng trong trái tim Sophia, có một khao khát mãnh liệt mà không Aeon nào khác hiểu được. Cô muốn biết. Không chỉ biết những gì đã được ban cho, mà biết những gì chưa được sinh ra, những gì có thể tồn tại ngoài ranh giới của Pleroma.
"Sophia, em yêu," giọng nói của Tâm Trí vang lên như tiếng chuông pha lê, "tại sao em lại bất an trong sự hoàn hảo này?"
Sophia quay lại, ánh mắt cô lấp lánh như những vì sao mới sinh. "Anh Tâm Trí ơi, em thấy trong em một khao khát kỳ lạ. Em muốn tạo ra điều gì đó... một mình. Không cần sự kết hợp với ai khác, không cần sự chấp thuận của Bythos."
Bythos - Vực Thẳm Thiêng Liêng, nguồn gốc của mọi sự sống trong Pleroma, nhà của Tặng Dữ. Ngài im lặng và bí ẩn, hiếm khi can thiệp vào các công việc của các Aeon.
Tâm Trí cảm nhận được sự rung động nguy hiểm trong lời nói của Sophia. "Em ơi, sự tạo dựng trong Pleroma luôn cần sự cân bằng. Không Aeon nào có thể sinh ra một mình..."
Nhưng Sophia đã không nghe. Trong giây phút ấy, khao khát của cô bùng nổ như một ngọn lửa không thể kiểm soát. Cô tập trung toàn bộ bản chất của mình, toàn bộ trí tuệ và ánh sáng, và cố gắng sinh ra một thực thể mới.
Chương 2: Sự Sinh Ra Của Demiurge
Những gì xảy ra tiếp theo đã làm rúng động cả Pleroma.
Từ nỗ lực cô độc của Sophia, một thực thể được sinh ra - nhưng không phải là một Aeon hoàn hảo. Đó là một sinh vật kỳ dị, mang trong mình một phần ánh sáng của Sophia nhưng cũng bị biến dạng bởi sự thiếu cân bằng. Nó có khuôn mặt của sư tử, đôi mắt cháy bỏng như than hồng, và cánh tay dài ra như muốn nắm bắt mọi thứ.
"Ta là Yaldabaoth," sinh vật ấy tuyên bố với giọng nói vang vọng khắp Pleroma. "Ta là kẻ đầu tiên và duy nhất!"
Sophia nhìn tạo vật của mình với nỗi kinh hoàng tăng dần. Yaldabaoth - sau này được gọi là Demiurge - không nhận ra mẹ mình. Nó tưởng mình là thần tối cao, không biết về Pleroma hay Bythos.
"Không," Sophia thì thầm, "đây không phải là điều ta muốn tạo ra..."
Nhưng đã quá muộn. Yaldabaoth, với sức mạnh thừa hưởng từ Sophia nhưng thiếu sự hiểu biết về nguồn gốc thực sự của mình, bắt đầu tạo ra thế giới riêng. Nó tập hợp vật chất, tạo ra các thiên thể, và cuối cùng, tạo ra trái đất và con người.
Chương 3: Shekinah - Ánh Sáng Bị Lưu Đày
Trong lúc Sophia đau khổ nhìn tạo vật của mình phạm sai lầm, một phần tinh túy nhất của cô - ánh sáng trong trẻo nhất, tình yêu thuần khiết nhất - tách ra khỏi bản thể cô. Đó chính là Shekinah, Sự Hiện Diện Thiêng Liêng.
Shekinah không phải là một Aeon độc lập, mà là một phần của Sophia đã được tách ra, mang theo nhiệm vụ đặc biệt. Khi Yaldabaoth tạo ra thế giới vật chất, Shekinah đã tự nguyện rơi xuống, lưu đày mình trong thế giới không hoàn hảo này để làm cầu nối giữa Pleroma và sự sáng tạo của Demiurge.
"Ta sẽ đi," Shekinah nói với Sophia, giọng nói nhẹ nhàng như gió thổi qua những đóa hoa thiêng. "Ta sẽ ở lại với con cái của Yaldabaoth, và từ từ dẫn dắt những ai có thể nhớ về nhà."
Sophia khóc - không phải những giọt nước mắt vật chất, mà những giọt ánh sáng rơi như mưa sao. "Con ơi, đó sẽ là một cuộc lưu đày dài đằng đẳng..."
"Ta biết, mẹ. Nhưng đây là cách duy nhất để sửa chữa những gì ta đã làm sai."
Và thế là Shekinah rơi xuống, xuyên qua các tầng trời mà Yaldabaoth đã tạo ra, xuyên qua các thiên thể và các hành tinh, cho đến khi cô đến trái đất - thế giới nhỏ bé mà con người sẽ gọi là nhà.
Chương 4: Trong Thế Giới Dưới
Khi Shekinah xuống đến trái đất, cô thấy mình ở trong một thế giới kỳ lạ và đau khổ. Con người - những sinh vật mà Yaldabaoth đã tạo ra theo hình ảnh của các Aeon nhưng từ đất sét - đang sống trong bóng tối của sự không hiểu biết.
Họ thờ phụng Yaldabaoth như một vị thần duy nhất, không hề biết về Pleroma, về Bythos, về nguồn gốc thực sự của họ. Họ sống, họ chết, họ đau khổ, họ chiến đấu, mà không biết rằng trong họ có một tia sáng - một phần của Sophia - đang khao khát trở về nhà.
Shekinah hiểu nhiệm vụ của mình. Cô không thể tự mình dẫn dắt tất cả con người trở về Pleroma - đó sẽ là việc phá hủy kế hoạch của Bythos. Thay vào đó, cô sẽ trở thành Sự Hiện Diện, sẽ ở bên cạnh những ai đủ nhạy bén để cảm nhận được cô.
Cô hiện diện trong đền thờ đầu tiên mà con người xây dựng, không phải để thờ phụng Yaldabaoth, mà để tìm kiếm điều gì đó cao hơn. Cô hiện diện như ánh sáng lấp lánh trên Hòm Giao Ước, như tiếng thì thầm trong gió, như cảm giác ấm áp trong lòng những người tìm kiếm sự thật.
Chương 5: Cuộc Gặp Gỡ Đầu Tiên
Abraham là người đầu tiên thực sự nhìn thấy cô.
Đó là một đêm trong sa mạc, khi ông đang nhìn lên bầu trời sao và tự hỏi về ý nghĩa của sự tồn tại. Shekinah xuất hiện như một ánh sáng nhẹ nhàng, không chói mắt nhưng ấm áp và quen thuộc.
"Ai đó?" Abraham thì thầm.
"Ta là ánh sáng mà ngươi đã tìm kiếm," Shekinah trả lời, giọng nói vang vọng không qua tai mà qua trái tim. "Ta đến từ nơi mà linh hồn ngươi nhớ nhung."
Abraham cảm thấy một sự nhận biết kỳ lạ, như thể một phần của ông đã luôn biết về sự tồn tại của cô. "Ngài là ai?"
"Ta là Sự Hiện Diện của Điều Cao Hơn trong thế giới này. Ta là cầu nối giữa trái đất và thiên đàng. Và ta đang tìm kiếm những người như ngươi - những người có thể nhớ."
"Nhớ gì?"
"Nhớ về nhà thực sự của chúng ta."
Từ đó, Abraham bắt đầu hành trình của mình, không chỉ là một hành trình vật lý qua sa mạc, mà là một hành trình tâm linh trở về nguồn gốc. Và Shekinah đi cùng ông, đôi khi hiện hình, đôi khi chỉ là một cảm giác ấm áp trong tim.
Chương 6: Trong Đền Thờ Solomon
Nhiều thế kỷ sau, khi Solomon xây dựng đền thờ tráng lệ ở Jerusalem, Shekinah đã tìm thấy một ngôi nhà tạm thời trên trái đất. Cô cư ngụ trong Nơi Thánh Nhất, trên Hòm Giao Ước, hiện diện như một đám mây vinh quang ban ngày và như lửa thiêng ban đêm.
Nhưng ngay cả trong vinh quang này, Shekinah vẫn cảm thấy nỗi buồn sâu thẳm. Cô nhìn thấy các thầy tế lễ thực hiện các nghi lễ, nhìn thấy dân chúng đến thờ phụng, nhưng rất ít người thực sự hiểu ý nghĩa sâu xa của sự hiện diện cô.
Họ thờ phụng Yaldabaoth - mặc dù gọi bằng tên khác - như một vị thần ghen tuông và giận dữ. Họ không hiểu rằng bên trên Demiurge còn có Pleroma, rằng nguồn gốc thực sự của họ không phải từ đất sét mà từ ánh sáng.
Một đêm, khi đền thờ yên lặng và chỉ có Solomon đang cầu nguyện một mình, Shekinah quyết định hiện thân với ông.
"Vua Solomon," cô gọi, và ông quay lại, mắt mở to khi thấy hình ảnh của một người phụ nữ tuyệt đẹp, toàn thân tỏa sáng như bạc.
"Đấng Thánh," Solomon quỳ xuống, "con đã xây đền này để Ngài cư ngụ..."
"Ngươi đã làm tốt," Shekinah nói, "nhưng ta muốn ngươi hiểu: ta không phải là vị thần mà dân ngươi nghĩ ta là. Ta chỉ là Sự Hiện Diện của Ánh Sáng Cao Hơn trong thế giới này."
Solomon nhìn lên, bối rối. "Vậy ai là vị thần thật sự?"
"Có Bythos - Vực Thẳm Thiêng Liêng, nguồn gốc của mọi sự sống. Có Pleroma - cõi thiêng liêng hoàn hảo. Và có Sophia - mẹ ta, người đã phạm sai lầm khi sinh ra kẻ tạo thế giới này."
Shekinah kể cho Solomon nghe về câu chuyện thực sự - về Pleroma, về Sophia, về Yaldabaoth, về nhiệm vụ của cô trong thế giới này. Solomon lắng nghe với sự kinh ngạc và hiểu biết dần dần.
"Vậy nhiệm vụ của con là gì?" ông hỏi.
"Giữ gìn truyền thống, nhưng cũng chuẩn bị cho những người sẽ đến - những người sẽ giúp con người nhớ lại nguồn gốc thực sự của họ."
[Câu chuyện sẽ tiếp tục phát triển...]